Tác giả: Jaoie
Pairing : Ohm Pawat/ Nanon Korapat
FIC DỊCH ĐÃ CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ
Bản gốc: https://archiveofourown.org/works/35447185?view_adult=true
Bản dịch còn nhiều sai sót, mong mọi người ủng hộ
Khi Nanon cuối cùng cũng quyết định nói ra bí mật ấy, thì Ohm lại chẳng thể biết bản thân phải xoay sở ra sao, để rồi cuối cùng cả hai phải đánh đổi bằng bao năm tháng quý giá.
Nhưng không phải người đời vẫn nói, “Tiền hung hậu kết” – Một kết thúc hoàn hảo thì bất kỳ khó khăn nào trước đó cũng chẳng còn quan trọng nữa đó sao
“Muốn nghe một bí mật không bạn?”
Câu hỏi vu vơ đó bắt đầu tình cờ như thế khi Nanon mải miết rót rượu vào chiếc ly của cậu, với Ohm kề cạnh, trên chiếc sofa trong căn hộ của Chimon. Còn chủ nhân nơi đây ngã gục trong men say trên chiếc ghế khác, còn hơn là tỉnh táo thêm chút nữa để nôn mửa khắp sàn, và may mắn thân xác được hai người bạn chí cốt quan tâm hốt lên sofa êm ái. Giờ đây, Ohm và Nanon lại tiếp tục bữa tiệc này bằng ly whisky khác.
Bộ ba quyết định ăn mừng tập cuối Bad Buddy phát sóng, riêng tư hơn. Trước đó, bữa tiệc lớn với toàn bộ ê-kíp sản xuất, dàn diễn viên và các giám đốc điều hành tất nhiên đến là vui vẻ, nhưng vẫn chẳng gì tuyệt hơn khi tổ chức một bữa tiệc nhỏ trong không gian ấm cúng, kề bên là những người quan trọng nhất của bạn.
“Tất nhiên là muốn biết rồi.” Ohm trả lời đầy hoài nghi, không quên tặng cho người đối diện cái nhướn mày như thể đang hỏi Tự dưng hỏi gì lạ vậy bạn?
“Nói lẹ đi, Bro.”
“Trước tiên, phải hứa là không được cười, hoặc xét nét gì đã. Đặc biệt là tạm dừng uống, vì tôi không muốn bị cậu phun thứ trong miệng vào người đâu.“
“What the fuckkk” Ohm lẩm bẩm, dẫu vậy cũng nghe lời đặt chiếc ly xuống bàn, thậm chí giơ tay ra vẻ đầu hàng tạo cho bầu không khí thêm phần drama.
“Đây đây, sẵn sàng rồi, mau kể xem có gì hot coi nào.”
“Tôi cảm thấy bản thân mình yêu cậu từ khi chúng ta bắt đầu quay Bad Buddy.”
Ngược lại với Nanon thờ ơ tiết lộ câu nói ấy, thì Ohm tưởng sắp ngất vì sặc nước bọt. Người nói ra câu nói kia thậm chí không buồn vỗ lưng hoặc chửi cậu bạn như mọi lần.
“Trái tim này đã rung động từ lúc đó, hay sớm hơn nữa? Đến chính thân xác này cũng không còn nhớ rõ nữa rồi.”
“Broooo, cậu nói cái gì vậy.” Đấy là điều duy nhất Ohm nói, sau cơn ho sặc sụa khi nãy.
“Trước khi cậu định lên kế hoạch tránh mặt tôi trong vài tháng tới hoặc bất cứ cách gì khác, xin hãy nhớ rằng người bạn này vẫn đang vật lộn với việc thoát khỏi nhân vật sau khi đóng máy.” Nanon khẽ khàng giải thích, ánh mắt cố định vào ly rượu trên tay.
“Pran vẫn ở đây, rất nhiều.” Nanon đập mạnh vào vị trí nơi trái tim đang thổn thức như nó vẫn từng.
“Tựa như thể hai bản thể cùng sống chung trong một năm qua, còn người trước mắt tôi bây giờ lại vô tình là người cậu ấy yêu nhất, vậy nên điều này xảy ra là dễ hiểu đúng không?”
“Vậy…. Cậu vẫn ổn chứ? Mình phải giúp gì được chứ phải không?” Phải mất vài giây, Ohm mới có thể cố gắng đáp lại tất thảy những lời bày tỏ liên tiếp đó.
“Rồi tất cả sẽ ổn như vốn có thôi, hãy để thời gian cuốn sạch chúng.” Nanon hạ ly rượu xuống bàn, rồi ngước nhìn người trước mắt mình.
“Ohm, cậu chỉ cần biết rằng mình đang đưa ra một lời cảnh báo.”
Chiếc rương chứa đựng bí mật ấy mở ra quá đỗi bất ngờ, khiến bầu không khí chợt lặng im vào giây phút đó, tới lúc bị phá vỡ bởi tiếng nói từ người mở chiếc rương ấy.
“Còn một bí mật nữa, trong suốt thời gian chúng ta quảng bá phim, mình nuông chiều bản thân quá nhiều. Bất cứ khi nào tôi và cậu thực hiện fanservice và ti tỉ điều nhỏ khác giống vậy, bản thân tôi vờ rằng tất cả đều là thật, để thỏa mãn cho Pran.” Ánh mắt người nọ trở nên hối lỗi.
“Xin lỗi vì mơ tưởng như thế. Tuy ích kỷ, nhưng cần thiết với bản thân mình. Không có nó, có lẽ thân xác này đã chết mòn như cành cây mục rỗng.”
“Nanon, cậu nói cậu đang sống cùng vai diễn của mình suốt thời gian qua ư? Pran khiến cậu như thế sao?” Ohm kinh hãi hỏi, giọng không giấu nổi vẻ lo lắng.
“Non, đáng ra cậu phải nói ra để chúng ta tìm ra cách giúp Pran ra đi, chứ không phải là khiến mọi chuyện như thế này.”
Nanon khẽ lắc đầu.
“Không phải. Thực ra, Pran mới là người bị lợi dụng. Cảm giác được đắm chìm vào tình yêu với cậu rất hữu ích. Thứ độc dược ấy khiến tôi trở nên sến sẩm, đồng thời cũng truyền cảm hứng và sức mạnh mà tôi vẫn kiếm tìm để tiếp tục cố gắng ở trường và trong công việc, dung hoà hai việc đó thật khó biết bao.” Nanon khẽ cười, không giống như bao nụ cười mà người kia từng làm, dẫu rằng chiếc má lúm đồng tiền đặc trưng kia vẫn còn đó, nhưng nó nhuốm màu tự ti.
“Thứ cậu vẫn trao, sự ngọt ngào, tin tưởng, ủng hộ và cái cách thận trọng đối xử với mình, như Pat đối với Pran. Ngay cả khi lý trí thì thầm rằng cậu sẽ chẳng cảm thấy như thế, nhưng cậu vẫn đã ở đó, giúp Pran của mình cảm thấy yêu và được yêu.”
Rồi nụ cười của người ấy, lần này nhuốm màu hạnh phúc, tựa như ánh nắng chói chang, đến mức khiến Ohm muốn trốn tránh.
“Cảm ơn cậu vì tất cả, Ohm.”
Dẫu vậy, Ohm vẫn chẳng lảng tránh tia sáng ấy, thậm chí cả một cử chỉ để trốn thoát cũng chả thể.
“Cậu đứng ở vị trí rất đặc biệt, mình đoán vậy.”
“Dù cất giấu chúng sâu đến đâu để mối quan hệ của hai ta không trở nên khó xử, nhưng càng ngày, sự tội lỗi như cơn sóng thần đang ngày muốn nuốt chửng mình, Ohm.”
“Mỗi lần cơn sóng đấy vỗ, là một lần nhắc nhở chúng ta là gì của nhau. Làm sao sóng có thể lặng, khi tôi vẫn đang sung sướng trên tình yêu mà bản thân lợi dụng người bạn thân nhất cơ chứ.”
“Vậy nói ra rồi, thì muốn mình hành động như thế nào đây, Nanon?” Ohm khẽ nói như thế, trước khi uống cạn ly rượu trước mắt.
“Cậu muốn tâm trí mình xóa đi câu chuyện này để tỏ vẻ như chưa từng có chuyện gì xảy ra? Hay trở thành Pat như thể giúp đỡ bằng cách nào đó?” Ohm cầm lấy chai rượu và đổ đầy chiếc ly như thể kiếm tìm một chiếc phao cứu sinh trong cơn mê này, để đeo đuổi tâm trí người nọ.
Nếu Nanon thấy tay mình run rẩy thế nào, có lẽ bản thân chẳng thốt ra lời nói ấy.
“Hãy cứ làm gì cậu muốn, Ohm.”
Đáp lại bằng tất thảy những bình tĩnh bản thân gom góp được, thay vì oán giận câu hỏi của người. Nhưng tại sao, người trước mắt tựa như chú cá mắc kẹt vào bờ, mông lung đi sâu vào khu rừng tăm tối, chẳng tìm được lối ra.
“Mình sẽ tập quen tất cả, như cái cách bị tránh mặt sau giây phút này, bởi thứ tình cảm không nên xuất hiện. Sẽ chấp nhận rời đi, trao trả không gian cậu từng có. Biết đâu, Pran sẽ rời xa nếu trái tim cậu ấy vụn vỡ. Và ngược lại, cậu lựa chọn chưa từng có gì xảy ra, thì thật tâm mình sẽ biết ơn chúng. Bởi cậu vẫn ở đây, kề cạnh, đưa nhân vật này rời đi một phần nào đó trong tâm trí mình, như Pang trước đó.” Ánh mắt của cậu giờ đây bỗng nhuốm màu u tối.
“Nhưng chắc chắn không phải muốn cậu hành động như Pat dẫu bất kỳ lí do gì. Pran sẽ không ở đây mãi, để khiến mình ngã gục trong sợ hãi hoặc lo lắng.”
“Làm thế nào cậu có thể sống với điều này lâu như vậy, Nanon?” Người ấy không cố gắng che giấu sự lo lắng khi hỏi cậu.
“Pat vẫn ở đâu đó trong tâm trí mình, nhưng cậu ta không ảnh hưởng đến mình nhiều như Pran ảnh hưởng đến cậu.”
“Năm ngoái, Nanon nghĩ như cách Pran nghĩ.”
Thật hoang đường biết bao, khi lớp nguỵ trang ấy lại chẳng hề nứt dù chỉ một chút.
Tôi nên cảm thấy nhẹ nhõm vì người che giấu quá tốt, hay nên bắt lấy vai, buộc người phải thể hiện cảm xúc thật, vì lớp vỏ ấy sẽ khiến người kiệt sức đây, Nanon?
“Giống như ẩn mình sâu vào màn đêm vô tận, chịu đựng những suy nghĩ của Pran. Sự lo lắng của Pran cứ ngày một lớn hơn, nhưng khi cậu ấy và Pat cùng nhau vượt qua mọi khó khăn, thì cuối cùng tôi cũng thấy ánh dương rực rỡ.”
Khi đôi mắt hai ta chạm nhau, người ấy nghĩ rằng đã thấy sự thân thuộc bởi cái tình chứa đựng trong đôi mắt tựa như vì tinh tú của em – đủ khiến người phải chết lặng bối rối.
“Thật tàn nhẫn biết bao, khi hình bóng người mình thích luôn ẩn hiện, việc hoài niệm tất cả những gì người ấy làm lại mang lại sức mạnh vô tận. Sự ân cần, nụ cười của cậu, hoặc chỉ cần sự hiện diện của cậu, tất cả đều vun đắp lên thiên đường mong manh này…”
Trước sự kinh hoàng của người ấy, giọt nước mắt cuối cùng cũng rơi xuống má em – người bạn yêu dấu của người.
“Em yêu anh, Ohm.”
Chẳng cần suy xét bất kỳ điều gì, Ohm đặt ly xuống và phóng nhanh như chớp đến giam chặt lấy em đang khóc vào lòng.
“Tôi cũng yêu em,” Ohm tuyên bố với tất cả đức tin mà bản thân dành dụm được.
“Nhiều, rất nhiều. Em lo sợ tôi không cùng cảm xúc ấy sao?”
“Tất nhiên cậu không cảm thấy như vậy rồi Ohm. Cả hai ta đều bị dẫn dắt bởi thứ tình yêu mù quáng này mất rồi.” Một câu trả lời phù hợp, với cái ôm chặt lấy người.
“Chúng ta nào có thể thoát khỏi mớ rắc rối này, nếu cậu cứ như vậy cơ chứ, Ohm? Hai ta chỉ đang làm rối tung mọi việc trong giai đoạn khó khăn này, khi Pran đang chi phối mọi thứ. Đó không phải là Nanon, thứ giả dối ấy sẽ chẳng dẫn ta tiến xa hơn nữa đâu.”
Tại sao khi em muốn thiêu rụi mối quan hệ không tên ấy, trái tim tôi lại đau đớn tới nỗi chẳng thể đáp lại?
Đó không phải là Nanon, tất cả chỉ là thứ tình yêu mù quáng bị chi phối, em đã nói như vậy.
Liệu đây có phải là cơn mưa mà em hằng mong, trút bỏ nỗi lòng để giải thoát hay chăng?
Tôi chưa từng nghĩ mình và em sẽ tiến vào mối quan hệ ấy, nhưng …
Sẽ đâu tệ đến thế nếu nó là thật, phải không?
Nhưng thay vào đó, bản năng mách bảo tôi một câu trả lời khác “Được rồi, chúng ta nên hạnh phúc vì yêu thương nhau. Tất nhiên là mình yêu cậu, nhưng không đến mức để gọi cậu là darling hay bé yêu hoặc gì đó đâu nhé.”
“Tên khốn này, cứ ngồi đó mà mơ mộng tiếp đi.”
“Nhưng chắc chắn chúng ta sẽ vẫn như đã từng, Nanon.” Lời nói chắc chắn đến mức khiến Nanon run sợ.
“Sẽ không chạy trốn, sẽ vẫn là cậu bạn bám dính, phiền nhiễu đến mức khó chịu.”
“Mình yêu điều ấy lắm.” Người bạn ấy khẽ run rẩy trả lời như vậy.
“Cảm ơn cậu, Ohm.”
Bản năng cũng mách tôi lặp lại điều mà tôi đang hoài nghi, chúng chẳng thể ngăn lại như giọt nước mắt đang rơi xuống trên mặt tôi.
“Và tôi yêu cậu, Non. Rất nhiều, cậu hiểu chứ?”
“Vâng.”
Em đáp lại điều ấy, và bằng cách nào đó tôi biết rằng cơn mưa ấy cũng sẽ tạnh, nhường cho ánh dương chiếu rọi bí mật này.
Hai người không còn nhắc đêm ấy sau đó, cũng như kể với ai – kể cả Chimon, dẫu áy náy, nhưng im lặng luôn là lựa chọn tốt hơn.
Bởi Nanon xứng đáng tự mình vượt qua giai đoạn rối bời này, hoặc cái cách giải thích cho người khác đã chẳng hề dễ dàng.
“Bạn ơi, tôi nghĩ rằng mình nên ngừng nhận mấy vai diễn lãng mạn thôi.”
Đó lời chia sẻ đầy bất ngờ trên chiếc xe của Ohm, khoảng 8 giờ tối – Khi cả hai đã có thể ở sau lúc kết thúc lịch trình và dùng bữa tối với các staff, nhưng Nanon lại chọn về nhà cùng anh.
Tất nhiên cậu ấy sẽ làm vậy
Sự tự mãn len lỏi trong tâm trí, nhưng bị dập tắt ngay lập tức khi Ohm suy nghĩ về chúng.
Người có tình cảm với mày là Pran, chứ không phải Nanon.
Đừng để có nghĩ mấy cái vớ vẩn nữa, thằng ngu,
Sao mày có thể thoả mãn chỉ vì nó cơ chứ?
“Từng nói sẵn sàng nhận bất kỳ vai diễn nào trong tương lai, nhưng giờ chắc phải chủ động tránh thôi. Chỉ cho mình cậu biết thôi đấy.”
“Để không xảy ra tình huống như với Pran nữa, đúng không?”
Nanon khẽ gật đầu, như trả lời cho câu hỏi đó.
“Vâng, vâng, Nanon làm gì tôi cũng ủng hộ Nanon hết.”
“Nhưng tự dưng mình tò mò partner tiếp theo của bạn là ai đấy, Ohm? Trên Twitter người ta đang đồn ầm cậu với Tu. Nghĩ thử thôi cũng thấy couple đỉnh nhở.” Nanon chẳng ngại mà buột miệng hỏi thăm.
“Ừ, công ty đang xem xét. Nhưng phải xem tình hình bộ phim hiện tại cô ấy thế nào trước đã. Tốt nhất là đừng nghĩ gì cho đến lúc đó vẫn hơn.”
“Thế Ohm Pawat muốn partner tiếp theo là ai vậy ạ?”
Người bên cạnh hỏi, nghe chẳng giấu vẻ tò mò. Ohm nhanh chóng quay sang ngắm nhìn khuôn mặt ấy kiếm tìm, xem có chút vẻ nào là ghen tị hay không, nhanh tới mức anh chẳng đoái hoài tại sao bản thân phải làm vậy. Để rồi phải đánh đổi bằng nỗi thất vọng, vì chẳng khai quật được điều bản thân mong ước.
Mày bị làm sao thế hả Ohm, phát điên rồi à?
“Không có hình mẫu nào cả.”
Đó là sự thật – Ohm hầu như chẳng bao giờ suy nghĩ về nó. Diễn xuất là niềm đam mê, đủ để sẵn sàng đảm nhận bất kỳ vai trò nào với bất kỳ partner nào, miễn kịch bản đủ thú vị mà thôi.
“Chắc chỉ cần ai muốn diễn với mình là được thôi bạn à.”
“Cầu cho ông trời đem cho bạn thân của Nanon có partner tiếp theo thật tuyệt vời và tác phẩm ấy phải nhận được thật nhiều sự tán thưởng của giới phê bình. Cậu ấy là một thiên tài diễn xuất, xứng đáng được công nhận nhiều hơn. Nhiều hơn những gì cậu ấy có bây giờ ạ.”
Lời cầu chúc chân thành hiện rõ trên khuôn mặt người, nụ cười rạng rỡ cùng chiếc má lúm đồng tiền, anh không muốn vẻ lộng lẫy ấy làm lu mờ ánh mắt mình, như cái cách những vết nứt nhỏ bé nơi tâm hồn anh ngày càng rạn vỡ.
“Cũng mong như vậy với Nanon nha.”
Đôi khi trốn chạy khỏi nỗi rối bời là điều duy nhất, dẫn lối ta đến nơi đúng đắn. Chẳng có manh mối, hay dấu hiệu nào cho thấy màn hợp tác giữa hai người nữa. Nhanh như một cơn gió, mê muội cám dỗ Ohm, rồi kết thúc đột ngột khiến anh hụt hẫng. Lời cầu chúc ngọt ngào tựa hũ mật, đơn giản biết bao, nhưng dường như bộ não lựa chọn vứt chúng để tập trung vào điều khác.
Nhận ra rằng em sẽ chẳng còn nhận một bộ boylove nào nữa
Và chúng ta sẽ chẳng bao giờ và không bao giờ làm partner của nhau nữa đâu
Như trước khi mọi thứ úa tàn, Pran biến mất và em cũng không còn yêu nữa.
Tại sao giờ đây chỉ còn cơn mưa trong lòng tôi?
“Này, nếu công ty cho chúng ta series boylove khác,” Ohm bắt đầu chậm rãi, không chắc liệu mình có nên hỏi điều này hay không, nhưng cũng đặt chúng ra đầu môi “Cậu và mình, cậu đồng ý chứ?”
“Hả? Ai từng nói muốn tránh mấy kịch bản như thế để phát triển hơn cơ mà?” Âm thanh bối rối không gì che đậy.
“Ừ, là giả định thôi, Nanon.”
“Thành thật thì mình sẽ từ chối. Điều đó không giúp ích gì công việc hiện tại và cũng không công bằng cho cậu. Mình ghét phải là người giữ chân cậu ở lại nơi cậu không còn thích nữa.” Đó là câu trả lời anh nhận được, sau giây phút im lặng nghiền ngẫm của người nọ.
Đó là một câu trả lời hoàn toàn hợp lý, nhưng tất cả những gì hiện ra trong đầu Ohm chỉ là tình yêu này quá rủi ro, nên Nanon đành để dòng nước cuốn trôi, và khi mọi ký ức này biến mất, thì người được gột sạch, không còn vấn vương tình yêu này nữa. Điều ấy làm giọt nước mắt Ohm tưởng như trực trào.
“Này, sao vậy?“
Nanon khẽ hỏi cẩn thận để đánh tan bầu không khí nặng nề lúc này – Chỉ vì đột nhiên anh cảm thấy tức giận đầy phi lý, thật nhiều. Dẫu người kề cạnh hết lòng ủng hộ, với tình bạn quý giá, thì trong khi đó anh lại cảm thấy tổn thương vì điều hoàn toàn hợp lý, Ohm cảm thấy hơi ghê sợ bản thân mình.
Mày là tên khốn ngu xuẩn, Pawat.
“Đâu có gì đâu, tự dưng thấy lòng buồn man mác vì không được thấy cp OhmNanon trên phim nữa rồi. Nhưng mình tin nhiều cơ hội tuyệt vời đang chờ bọn mình phía trước.” Một câu trả lời đầy gượng ép, tránh để phát hiện là lời dối trá.
“Khi một cánh cửa đóng lại, thì cánh cửa khác sẽ mở ra,”
Người ấy nói vậy, dường như chẳng gì là nhận ra, hoặc cố tình phớt lờ hơi thở rối loạn Ohm kìm nén che giấu.
“Mình vô cùng trông đợi phía sau cánh cửa mới đấy, Ohm.”
Dẫu nhìn thấy tiếng còi cảnh báo trong thâm tâm, dù chẳng phải điều mong mỏi, nhưng tôi vẫn phớt lờ chúng. Miễn Nanon không cần phải ẩn mình trong màn đêm tối, mà có được ánh dương rực rỡ, thì hãy cứ vờ rằng điều này có thể tồn tại mãi mãi.
Và trong những tháng tiếp đó, Nanon ngoại trừ mấy vai diễn lãng mạn tình cảm, thì cậu thực sự hoàn thành tốt những bộ phim còn lại mà GMM trao cho.
Cũng trong thời gian ấy, Ohm dễ dàng hoàn toàn từ biệt dòng phim boylove, chuyển sang các bộ phim truyền hình lakorn truyền thống.
Bí mật đêm ấy, tựa như được khoá vào chiếc rương chìm dưới đáy biển sâu.
Điên rồ làm sao khi thời gian trôi qua nhanh đến nỗi đẩy mối quan hệ này tuột khỏi tầm tay,
Mạnh mẽ tới mức hai ta không còn kiểm soát được nữa.
📌 Bangkok, 10 năm sau
“Ohm, bạn thấy thế nào khi rinh về giải thưởng Nam diễn viên chính xuất sắc nhất cho bộ phim mới của mình?” Một phóng viên đặt ra câu hỏi tại cuộc họp báo. Ohm tự tin nở nụ cười đặc trưng, ánh mắt nhìn thẳng vào ống kính trước khi trả lời, không che giấu nổi niềm hạnh phúc.
“Vài năm qua, tôi luôn thử thách bản thân thông qua các vai phản diện hoặc anti-hero, và đây là thành quả đầu tiên tôi gặt hái được. Nó là niềm vinh dự và hạnh phúc to lớn. Không thể không gửi lời cảm ơn tới các fans luôn tin tưởng và ủng hộ những vai diễn không hề dễ để yêu như vậy.”
“Dự định tiếp theo của bạn là gì, Ohm? Cụ thể những điều bạn mong muốn cho các dự án tiếp theo?” Một phóng viên khác hỏi.
Ohm có chút dừng lại nghĩ về câu hỏi ấy.
“Thực sự thì hiện tại tôi chưa có dự định gì tiếp theo. Không phải tốt nhất chúng ta cứ thoải mái chờ những bất ngờ ập tới thay vì suy nghĩ quá nhiều sao. Nhưng nếu để nói về chúng, thì mọi người luôn có thể tin tưởng tôi, bởi dù bất kỳ dự án nào, tôi cũng sẽ nỗ lực 200%.” Cùng với câu trả lời ấy, máy ảnh đã bắt trọn ánh nhìn đầy kiên quyết âm ỉ sâu trong đôi mắt người trả lời chúng – Thứ mà chắc chắn chứng minh sẽ chiếm được cảm tình của người xem, để đạt hiệu quả tối đa cho lời hứa nọ.
“Đó chính là điều mọi người yêu quý ở cậu, Ohm. Nhưng tôi chắc rằng có một điều các fans vẫn luôn tò mò, là đã khoảng thời gian dài cậu không đóng bộ phim tình cảm hoặc có một partner màn ảnh nào, cũng phải tới 5 năm cho dự án boylove cuối cùng. Vậy cậu có ý định quay lại với thể loại này nữa không? “ Một phóng viên khác tiếp lời.
Tất nhiên họ sẽ hỏi câu hỏi này. Dẫu cuộc sống của bạn đã phơi bày ra tất cả, dù trả lời hết lần này đến lần khác, thì cánh nhà báo sẽ mãi là những thợ săn cầm khẩu súng đi săn bắt miếng mồi họ muốn, là cái cách hoạt động từ khi nó bắt đầu. Dù bạn có lờ chúng đi, thì tên thợ săn nào không lần theo dấu vết và tóm ta đang vô vọng cơ chứ.
“Mọi chuyện đều có thể. Thành thật mà nói, tôi mê các vai diễn hành động, kịch tích và có chút kinh dị. Bởi nó khiến bản thân tôi vượt qua ranh giới mình có, để tiếp tục phát triển hơn. Nhưng nếu có bất kỳ kịch bản tình cảm khiến tôi hứng thú thì tôi sẽ suy nghĩ.” Đó là câu trả lời mơ hồ, lặp đi lặp lại trong hàng chục cuộc phỏng vấn khác. Cánh nhà báo nào có thể nhận ra anh cố ý tránh những vai như thế, vì lý do chẳng buồn nhắc tới nữa.
“Nếu kịch bản tình cảm giữa mafia với cảnh sát hoặc tình cảm giả tưởng về cứu thế giới, bạn có nhận không?” Các phóng viên tiếp tục thăm dò.
Tất nhiên là không bao giờ, nhưng bản năng đối mặt với báo chí bao năm qua đủ khiến Ohm kiểm soát được lời nói của bản thân. Thay vào đó là câu trả lời
“Nghe thú vị đấy. Nếu có một kịch bản yêu thích, chắc chắn tôi sẽ không bỏ lỡ đâu.”
“Tôi có câu hỏi. Chắc hẳn bạn biết, nhưng có thông tin đạo diễn Nanon Korapat Kirdpan hiện đã trở về từ Mỹ với bằng MFA cho lĩnh vực sản xuất phim và truyền hình. Cậu ấy đã có nhiều thành tựu tại Mỹ, nhưng lại quyết định trở lại để cống hiến những tác phẩm của mình cho Thái Lan. Vì hai người là bạn bè thân thiết trong chục năm qua, liệu chúng tôi có thể trông đợi một sự kết hợp không”. Một phóng viên khác lao vào, chĩa thẳng mic về phía Ohm đặt câu hỏi.
Chàng trai tựa như giấc mộng mị ấy,
Người bước đi chẳng màng điều chi,
Cuối cùng vẫn trở về như cơn bão tố muốn phá tan căn nhà bí mật tôi xây .
Thực ra hai người đã cắt đứt liên lạc, sau khi người bạn thân tài năng đầy tham vọng ấy, lựa chọn ở tuổi 25 chuyển từ diễn xuất sang vị trí đạo diễn, rời showbiz đến Mỹ để theo học MFA.
“Tôi sẽ lùi về sau hậu trường.” Là lời tâm sự, cũng là lời tuyên bố kế hoạch du học với Ohm và những người bạn tại GMM của em. Ohm sẽ chẳng bao giờ quên được cái cảm giác buồn vui xen lẫn, tê liệt trong tâm trí khi nghĩ đến việc người mình coi như soulmate rời xa trong khoảng thời gian dài vô tận kia.
“Mới chỉ là bước đi đầu tiên thôi. Mọi người nghĩ xem sau này Nanon còn có thể làm những gì nữa chứ đúng không nàoo!”
“Chỉ cần được làm diễn viên chính trong bộ phim đầu tay của đạo diễn Nanon Korapat là được ạ.” Đó câu nói hào hứng nhất mà Ohm có thể chúc mừng, với tư cách một người bạn tốt luôn ủng hộ các quyết định của chàng trước mắt. Kỹ năng giả vờ đến thượng thừa che giấu tất thảy những đớn đau, khao khát muốn van cầu người nọ đừng đi.
“Nghe thôi đã thấy đỉnh chóp rồi. Tưởng tượng tí mà nổi ra gà rồi đây này.”
“Đừng có nói điều vớ vẩn thế, chắc chắn tôi sẽ cho cậu vai chính.” Nanon trả lời không giấu được sự vui vẻ, chiếc má lúm đồng tiền đặc trưng lộ ra sâu chừng nào, tuyệt đẹp đến mức tâm trí anh chỉ muốn thôi thúc bản thân kéo bạn mình lại gần và đặt nhẹ chiếc hôn trên chúng. Nụ hôn nhuốm màu tuyệt vọng, như van nài mong cậu ở lại.
Tất nhiên, Ohm sẽ không bao giờ dám làm.
Phần còn lại bữa tiệc, Chimon, Neo, Force và Jimmy tiếp tục mơ tưởng về tương lai đạo diễn và sản xuất của Nanon, nghĩ xa tới chuyện bộ phim điện ảnh đầu tay của tên đạo diễn trước mắt kia thế nào hay cả cái nhóm này có ai rớt nước mắt ôm bạn vào lòng trước khi bạn rời đi không. Sự thật thì không một ai nói lời dã biệt đau lòng, bởi tất cả đều muốn hôm ấy là ngày chia tay hạnh phúc.
Cuộc sống luôn biết trêu ngươi con người, Ohm tin tưởng câu nói đó hơn vào giây phút nhận ra thứ tình cảm như những bông hoa nở rộ trong lồng ngực mình, khi người vun trồng chúng đã rời đi.
Quả nhiên cho đến khi quay đầu kịp nhìn lại, thì những thứ trước mắt và bên cạnh ta hiện tại đã mất đi, đến lúc này dù có hối hận đi chăng nữa cũng không thể nào níu giữ những thứ đã muốn rời xa nữa.
Ohm biết bản thân chìm trong mộng ảo hạnh phúc khi sống với thứ mình gọi là đam mê quá lâu, giá như anh biết rằng đừng hoài phí thời gian để được kề bên người anh gọi là soulmate, giá như bản thân nhận ra và thừa nhận tình cảm sớm hơn, thì có lẽ đã không phải tỉnh giấc với những đớn đau như vậy.
Nhưng có giá bao nhiêu lần đi chăng nữa, thì cũng quá muộn màng, bởi tình cảm này Nanon đã đặt dấu chấm hết vào ngày em nhận ra xiềng xích Pran đang bao quanh em đã không còn khiến em đau đớn được nữa.
Một năm sau khi Bad Buddy kết thúc.
Tựa như mọi ngày, khi hai người trở về nhà trên xe của Ohm từ sự kiện GMM tổ chức, Nanon biến ngày đó trở thành ngày rạng rỡ nhất của em trong quãng thời gian qua.
“Bao ngày sống trong bóng tối, nhưng hôm nay chỉ toàn là ánh dương thôi, giờ mọi thứ bây giờ thật rõ ràng làm sao, hoá ra đây là thứ mọi người gọi là giải thoát.”
Ohm sẽ chẳng nói rằng trong sự nhẹ nhõm khi nghe tin đó, có chút nỗi thất vọng ngổn ngang.
“Trôi theo ánh nắng kia, cuối cùng thì Pran cũng ra đi rồi. Chúa ơi, Nanon quay trở lại rồi đây, giờ thì cũng chẳng còn những ngày tôi không thể kiểm soát được tình cảm của mình cho cậu nữa rồi, Ohm.”
Bởi đắm chìm trong men say tình ái ấy, dẫu nghĩ rằng bản thân đủ trưởng thành ở độ tuổi 26, nhưng bằng cách nào đó, Ohm vẫn chỉ là tên thất bại không thể cai quản tốt những bông hoa kia leo khỏi hàng rào, đuổi theo người vun trồng chúng đến đất nước xa lạ.
Đột nhiên trở nên thiếu thốn, khao khát muốn nói chuyện cùng Nanon gần như hàng ngày cho dù lịch trình bận rộn hoặc chênh lệch múi giờ bao nhiêu. Vườn hồng trở nên gai nhọn muốn độc chiếm khi nghe tên người bạn nào mới từ miệng chàng hoàng tử. Sự ghen tuông vô lý khiến hai người la hét và cãi vã tựa vũ bão.
“Mày bị làm sao vậy hả Ohm?” Nanon bực bội nói qua cuộc gọi video, sau khi nhận tràng la hét từ đầu dây, chỉ vì việc bỏ lỡ cuộc gọi định kỳ do bận đi chơi với bạn học.
“Sao mày lại làm như thể tao với mày phải có cuộc trò chuyện mỗi tối cơ chứ? Được rồi, tao xin lỗi! Bữa tối với các bạn cùng lớp là ngoài dự kiến và tao không cố ý quên cuộc gọi hôm nay.”
“Đúng rồi, vì mày làm gì còn dành thời gian cho tao nữa!” Ohm hét lại, dẫu rằng điều đó thật ngu ngốc, vì bầu không khí bây giờ như chết lặng, nhưng anh vừa giận, vừa đau và không biết phải giải quyết thế nào với trái tim đang dần héo úa.
“Lúc nào cũng là các bạn của tao, các bạn của tao! Còn tao nào có quan trọng với mày nữa!”
“Họ là bạn học của tao đấy Ohm. Nên tất nhiên tao phải dành thời gian cho họ! Họ là những người quan trọng giúp đỡ tương lai của tao. Và tại sao tao phải dành thời gian cho mày?”
Nụ cười của người tại sao lại tàn nhẫn đến vậy?
“Tao với mày chẳng là cái thá gì cả, Ohm. Mày đang hành động thể tao là người yêu mày, nhưng nào có phải đâu cơ chứ. Mày đang cố gắng để kiểm soát tao vì vẫn ám ảnh cái đứa bạn gái mới chia tay đấy à?”
Lời nói ấy tựa như cú đấm mạnh vào Ohm. Thực sự anh có một cô bạn gái lâu năm không thuộc showbiz, nhưng cuối cùng cả hai chẳng đi đâu về đâu do lịch trình bận rộn. Điều đó khiến Ohm buồn bã trong thời gian dài, nhưng đó đã là chuyện của một năm trước, trước cả khi Nanon du học.
Mặc dù không hiểu tại sao Nanon nhắc tới cô ấy. Nhưng chắc chắn thì điều đó không làm cho Ohm cảm thấy bớt phát điên.
“Không được nhắc đến em ấy. Tao chỉ ghét cảm giác bị bỏ rơi bởi thằng bạn thân nhất thôi. Nếu mày là tao thì mày cũng sẽ thế này thôi, Nanon.”
“Nếu là tao thì tao sẽ hiểu và biết tôn trọng thời gian của bạn mình!” Người kia bực bội trả lời.
“Thế giới của tao với mày không phải xoay quanh nhau. Chưa bao giờ. Tao không hiểu tại sao đến bây giờ mày vẫn chưa chịu trưởng thành như vậy đấy.”
“ĐƯỢC THÔI!”
Ohm mơ hồ nhận thấy nét mặt lạnh lùng như thế nào khi người bên đầu dây sắp phát nổ vì tức giận.
“Được thôi. Cứ làm cái điều mày muốn, càng ngày càng bớt quan tâm tao, rồi xem cái tình bạn này sẽ còn cái khỉ gì khi mày du học xong.”
“ĐƯỢC!” Nanon hét lại, với âm thanh chỉ xuất hiện khi cậu mất bình tĩnh đến cực độ.
“Dù sao tao cũng không cần có một người bạn như thế này. Chúc mày thành công.”
Cuộc gọi video lập tức bị ngắt, nhanh như việc Ohm bị chặn tất cả trên các nền tảng bởi Nanon.
Ngót nghét năm năm ròng.
Kể từ ấy, Ohm đánh mất hứng thú khi được ghép cặp với bất kỳ ai khác, cả dù có cp nam nữ riêng và cũng không còn dây mơ rễ má couple với người ấy nữa. Dù sao thì mấy việc đó cũng đâu có nghĩa lý gì, khi mình anh phải gặm nhấm nỗi đau, ngắm những bông hồng trong tim mình héo tàn.
Không phải tôi muốn mặc chúng sống chết.
Bởi vì sau từng ấy năm, không ai có thể thắp lên ngọn lửa sưởi ấm lòng tôi, như người từng làm,
Là người bạn diễn tuyệt nhất trong cuốn sách của tôi.
Chẳng ai khác xứng đáng cho vị trí ấy, ngoài em.
Không một ai cả.
Bangkok, hiện tại, tại cuộc họp báo.
Lạ lùng biết bao, chỉ nhắc đến cái tên quen thuộc thì mọi ký ức bị chôn vùi từ lâu lại ùa về như cơn gió lớn đòi phá tan vườn hồng đã đóng chặt, nhưng Ohm vẫn xử lý câu trả lời vô cùng chuyên nghiệp, nở nụ cười nơi đầu môi.
“Hợp tác chắc phải để sau mất thôi. Trước tiên mọi người phải cho tôi gặp cậu bạn thân yêu quý để tâm sự đã chứ. Có quá nhiều chuyện xảy ra trong vài năm qua, chắc bọn tôi phải tốn tới tuần chỉ để nói về chúng chứ làm gì có thời gian bàn đến chuyện quan trọng kia. “
Tiếng cười khúc khích của phóng viên vang lên. Người đặt câu hỏi nọ cũng không phải ngoại lệ, mà không biết cái câu hỏi chết tiệt ấy như viên đạn bắn thẳng vào trái tim vỡ tan của Ohm.
“Đúng vậy thật, vậy chúng tôi sẽ mỏi mắt trông chờ tin tức về một bộ phim của đạo diễn Nanon do Ohm Pawat đóng vai chính trong tương lai gần đấy nhé.”
Anh khẽ nháy mắt trước ống kính, khiến vài phóng viên nữ phải ồ lên cảm thán, tất nhiên là nhờ ơn kỹ năng diễn xuất siêu việt giữ mọi chuyện yên ổn.
“Mọi người hãy cứ trông đợi nhé. Tôi tin sẽ có điều các bạn muốn thôi.”
Hôm sau buổi họp báo
Thực sự thì hôm nay, dù có sửng sốt biết bao lần thì cũng chẳng miêu tả nổi cảm xúc của tôi khi thấy dòng tin nhắn của người nọ sáng trên màn hình.
Tâm trí quay mòng tựa như ta phải giải thuật toán khó. Đây có phải là Nanon mà tôi quen, người vẫn luôn không chịu hạ mình sau mỗi trận cãi vã. Ừ thì em luôn có cách hối lỗi của riêng mình, nhưng sẽ không bao giờ là người chịu nhắn tin hoặc gọi điện xin lỗi trước.
Việc Nanon chủ động nhắn tin, khi mới trở về Thái, sau năm năm lặng im giữa hai chúng tôi thực sự là sự bất ngờ phút chót mà bản thân không bao giờ dám mơ đến.
Sự thay đổi đột ngột đó giống như cơn gió thổi bay mọi phiền muộn bao năm qua. Tôi vẫn không thể tin rằng bản thân đang có trò chuyện với em vào giây phút này.
Tin nhắn em trao sao lại liều lĩnh tuyệt vọng đến vậy, khiến tôi cũng chẳng kiềm được giọt nước mắt trực trào nơi khoé mi.
Liệu có phải do tôi cảm thấy mình nhẹ lòng thanh thản vì nếu tình huống của hai ta bị đảo ngược, tôi cũng sẽ cầu xin được gặp em. Có thể (hoặc chắc chắn) tôi sẽ còn van nài đầy xấu hổ hơn thế này, chỉ được trông thấy người tôi thương.
Em đã mang cơn mưa kéo đến, trút lấy nỗi lòng tôi bao năm qua.
Giá như người biết được, tôi luôn đếm từng giây để được gặp người.
Cả hai hẹn dùng bữa tối tại phòng VIP của một nhà hàng Nhật Bản nổi tiếng, là khu vực vắng người qua lại, nên ít có khả năng bị ai đó bắt gặp. Ohm đã ngỡ bản thân thấy thế gian dừng lại khi thấy em.
Nanon phiên bản 30 tuổi nào còn dáng vẻ mà trong ký ức anh từng ghi trong trí nhớ. Em ấy trông mạnh mẽ với khối cơ săn chắc hơn xưa, tuy vẫn chẳng thể alpha như Ohm. Em cũng trở nên rám nắng hơn rất nhiều và dù không biết phải giải thích thế nào, nhưng khí chất của người có chút thoải mái và tự tin hơn trước đây.
Còn vô cùng gợi cảm, quả nhiên Nam California đã ưu ái dành tặng em những điều tốt nhất mà nó có.
“Heyy”
Thứ thanh âm ấy là chiếc chìa khoá, mở chiếc rương chứa niềm khao khát mãnh liệt đã chai sạn của Ohm. Anh tiến đến, trao cho Nanon cái ôm thật chặt, đáy mắt bỏng rát và những giọt nước mắt nóng hổi trào ra, rơi xuống vai em.
“Ohm.” Người trong lòng nói với giọng nửa phản đối, nửa lại mềm mại như nước, khiến anh cảm thấy nhẹ nhõm đến khó tả khi nghĩ rằng mình không phải là người duy nhất tận hưởng khoảnh khắc này.
“Này cậu định nghiền nát tôi đấy à, đúng vẫn là bức tường gạch như ngày nào.”
“Non.” Ohm nghẹn ngào, khiến bản thân tự cảm thấy xấu hổ bởi cách phát ra giống như lời van xin hoặc lời cầu nguyện từ đáy lòng – nhưng mọi chuyện vẫn còn quá choáng váng để quan tâm những chi tiết vụn vặt đó.
“Nanon, cuối cùng cũng trở về rồi.”
“Mình về rồi đây.” Người kia nhẹ nhàng trả lời, xoa lưng anh đầy dịu dàng.
“Dạo này cậu thế nào rồi, Ohm?”
“Ssshh, tí nữa hẵng nói. Bây giờ để tôi ôm cậu đã.” Giọng nói của Ohm đã trở nên nghẹn ngào.
Nanon ậm ừ sau đó cũng đáp lại cái ôm, từ từ chuyển trọng lượng từ chân này sang chân khác, lắc cả hai từ bên này sang bên kia. Đáng lẽ phải cảm thấy chúng thật ngốc nghếch, nhưng thật lạ khi điều đó khiến Ohm thổn thức, bỗng như tia sáng xoẹt qua tâm trí mong muốn được cùng em nhảy một điệu.
Chỉ em và tôi
trong một khu vườn xinh đẹp,
dưới ánh trăng và muôn vàn vì sao sáng.
Đó là một kịch bản sến rện và quá lố, vì vậy chắc chắn anh không muốn thổ lộ chúng với chàng trai đang trong vòng tay mình.
“Mình không muốn phá hỏng bầu không khí đâu, nhưng mình đói quá rồi.” Nanon ngượng ngùng nói, báo hiệu chiếc bụng đang kêu đầy đáng thương, buộc Ohm phải bật cười ngạc nhiên.
“Có lẽ chúng ta nên ăn cơm trước đi?”
“Mình xin lỗi, không hiểu sao lại thế này nữa.” Ohmxin lỗi và sụt sịt trước tới bàn ăn.
Nanon nhanh chân hơn, bước đến gần bàn, lấy ít khăn giấy và trước sự ngạc nhiên của Ohm, cậu lau mắt anh trực tiếp bằng nó. Sau khi hài lòng vì mắt anh đã khô, Nanon mới chịu giao phần còn lại cho người trước mắt.
“Của cậu đây. Nhưng mình không lau nước mũi đâu đấy, tự làm nó đi.”
“Được rồi, mình sẽ lau nó.“
Mặc dù trả lời như vậy, nhưng Ohm lại đưa tay lên, khẽ khàng lau mắt cho Nanon. Mọi biểu cảm khó hiểu rồi nhanh chóng chuyển sang kiểm tra cho đến khi hoàn thành của em đều được thu vào tầm mắt anh.
Thời gian như ngừng trôi khi ánh mắt hai người chạm nhau mãi như vậy. Đôi mắt em cho thấy vẻ bình tĩnh, trong khi người đối diện chắc chắn không hề thấy vậy. Vẻ mặt của em cũng dịu lại trước khung cảnh trông thấy trong đáy mắt của người kề bên.
“Ăn thôi nhỉ?” Nanon nhẹ nhàng hỏi, tựa như câu thần chú phá giải, cho thời gian tiếp tục chảy trôi như nó vẫn từng. Nó cũng phá giải đưa Ohm giật tỉnh từ mộng đẹp, chỉ kịp gật đầu trước khi quay người lại, lau mũi, sau đó bước đến bàn để cả hai cùng ngồi xuống.
Hai người nhanh chóng chìm vào những câu chuyện vu vơ đầy vô nghĩa như những bình luận hời hợt về ngoại hình cả hai đã thay đổi ra sao, hay dành vài lời tán dương cho chúng, cho đến khi tất cả đồ ăn gọi được phục vụ đầy đủ.
Và bằng cách nào đó, bầu không khí thay đổi hoàn toàn ngay khi phục vụ rời khỏi phòng.
“Ohm, mình xin lỗi.” Nanon nghiêm nghị bắt đầu.
“Xin lỗi cái gì cơ?” Tất nhiên là Ohm biết, chỉ là muốn nghe người kia nói điều kia mà thôi.
“Mình sẽ không xin lỗi do cậu xứng đáng bị thế, nhưng mình vẫn sẽ gửi lời xin lỗi vì đã chặn cậu,” Nanon nói rõ ràng nhưng tựa như lời mê hoặc anh.
“Mình đã bị căng thẳng rất nhiều, cậu có biết không? Sốc văn hóa, thích nghi với cuộc sống sinh viên, rào cản ngôn ngữ. Tất cả chồng chất nên khi mình nhận ra thì mình đã chặn cậu ở khắp mọi thứ rồi.”
“Cậu chỉ cần bỏ chặn là được.” Ohm nói đầy hờn dỗi, khoe nhẹ cái cái bĩu môi của mình.
Tôi hoàn toàn có thể cố gắng thể hiện mình là một người trưởng thành, không còn hờn dỗi nữa như xưa
Nhưng mọi thứ về tôi đều đã phơi bày, vì em là Nanon
Dẫu tôi có giả vờ thì cũng đâu có ích gì, đúng không em ơi?
“Mình quá tự cao nên không thể làm được.” Nanon dừng lại để ăn một miếng.
“Và dù sao thì cuộc sống vẫn tiếp diễn như nó vẫn từng, khiến chúng ta quá bận rộn chẳng coi nó như mối bận tâm, và điều tiếp theo mà mình nhận ra thì 5 năm trôi qua mất rồi.”
Chà, thật đau nhói làm sao
Nhưng nhiều năm đã trôi qua, nên tôi sẽ bỏ qua chúng, Nanon.
“Sao tự dưng lại về?” Một phần Ohm hy vọng em sẽ nói điều gì đó sến sẩm, chẳng hạn như tôi nhớ cậu, nhưng anh ngay lập tức khịt mũi vì suy nghĩ đó.
Mày đúng là ngồi đó mà mơ mộng
Tin nhắn hôm qua đã là lá số độc đắc duy nhất của mày rồi, Ohm.
Câu trả lời mà em trao chỉ đơn giản là “Đó là một bước chuyển mình trong sự nghiệp, tuy có nhiều niềm vui khi tạo ra nội dung độc lập khi còn ở California, nhưng giờ mình muốn thử chỉ đạo cái gì truyền thống hơn. Mà muốn tham gia Hollywood là điều khó khăn, nên chẳng phải cách nhanh nhất để biến điều đó thành hiện thực là trở về nhà à? Thà tận dụng tầm ảnh hưởng sẵn có tạo dựng được ở đây, thay vì vùng vẫy mang tên tuổi từ con số 0. “
“Ừ mình nghe rồi. Cánh báo chí vừa nhắc mấy điều đó vào cuộc phỏng vấn hôm trước của mình. Tuy mới chỉ là tin đồn, nhưng mình muốn nói rằng cậu đã có một khởi đầu tốt.” Ohm ậm ừ khi nhai một ngụm sushi chirashi.
“Với cả sau tất cả, mình nhớ Thái Lan. Cuối cùng thì không có gì đánh bại quê hương hết.”
“Và cả mình nữa đúng không?” Câu hỏi táo bạo đó khiến em chẳng cầm được mà cau mày bối rối.
“Cậu cũng nhớ tôi mà phải không? Hôm qua cậu nói thế mà Nanon.”
Nanon chọn thời điểm đó để quay lại tập trung vào món ramen, khiến một vài giây trôi qua trong im lặng căng thẳng giữa hai người.
Tao đã nói với mày rồi, Ohm
“Thôi, kể nghe coi về quãng thời gian du học ở USC xem nào? Rồi bắt gặp ngôi sao Hollywood nào chưa?” Ohm cố gắng làm ra vẻ lãnh đạm, như thể không quá để tâm đến điều vừa nãy. Dẫu rằng tất cả chỉ là nguỵ tạo.
Trước sự giải vây đó, anh có thể thấy ánh mắt người trước mắt nhanh chóng trở nên lấp lánh và dù có bị cua gấp cuộc trò chuyện đến thế, thì người cũng sẵn sàng theo mà không chút phàn nàn.
“Ôi trời. Hết sức thú vị luôn bạn . Vì vậy, trong năm đầu tiên …”
Các câu chuyện chẳng mấy mà khoả lấp từng giây phút trôi qua. Như cái cách Nanon tán thưởng về Trường Nghệ thuật Điện ảnh nổi tiếng USC, về những thiết bị chất lượng tốt nhất mà nơi đó có, về nỗi căng thẳng và cũng là trải nghiệm mở mang tầm mắt như thế nào khi được học hỏi từ những cây đại thụ lớn trong ngành này.
“Làm việc phía sau máy quay và đi sâu vào quá trình sáng tạo là sức hấp dẫn kỳ lạ khác hoàn toàn.” Người hào hứng chia sẻ, chiếc má lúm đồng tiền lộ ra thể hiện chúng.
Tất cả những thứ em kể, vừa khiến Ohm cảm thấy thật tệ khi chưa được thấy một đạo diễn Nanon trên phim trường đến nhường nào, đồng thời vẫn chăm chú lắng nghe người ấy giải thích chính xác những gì cậu phải làm sau khi máy quay bắt đầu ghi hình.
“Trái tim mình sẽ vẫn yêu việc diễn xuất, nhưng bước khỏi nó sẽ mãi là quyết định tốt nhất mà mình từng làm. Giờ đây, mình rất thích công việc này.”
Cả hai cũng bàn luận về các bộ phim ngắn và loạt phim mà Nanon làm đạo diễn, cùng sự giúp sức của một đạo diễn độc lập mà cậu gặp gỡ ở trường điện ảnh. Mọi điều như về các dự định ban đầu, quá trình triển khai ý tưởng và kỹ thuật ra sao, hay kênh YouTube đăng tải các tác phẩm đã hoàn thành, cảnh hậu trường, mọi thứ mà em tự hào chia sẻ, Ohm đều lắng nghe chúng đầy tập trung.
“Thậm chí mình và anh ấy còn thử cùng nhau làm vlog. Nhưng sau đó mình nhận ra bây giờ mình chỉ thích đứng sau máy quay thôi.”
Miệng Ohm thực sự đã mím chặt khi nhấp vào xem vài vlog kể trên, khi trông em và người đàn ông kia thân thiết đến chừng nào.
Dù lòng đố kỵ đang âm ỉ, nhưng tôi biết đây không phải giây phút cho chúng,
Không ai tắm hai lần trên một dòng sông, nên tôi sẽ từ bỏ chiếc gai độc chiếm,
Để không đánh đổi sự bình yên này với sai lầm tôi phá vỡ trong quá khứ.
Vì vậy thay vì so đo chuyện đó, Ohm tận dụng cơ hội khéo léo chuyển câu chuyện về phía mình. Về những vai diễn phản diện gần đây, về tất cả điều tăm tối mà các nhân vật phản anh hùng có, hay phải khắc nghiệt ra sao để vào vai phim hành động, hoặc những tiếng cười bệnh hoạn khi vào vai thể loại kinh dị Thái.
“Ừ. Mình đã xem tất cả những thứ đó rồi.” Nanon tiết lộ một cách thản nhiên, khiến ngực anh phồng lên vì tự hào.
“Hãy ngăn mình lại nếu mình bắt đầu phê bình về cách mà những điều đó có thể được hướng dẫn tốt hơn – vì chúng ta không ở đây vì chuyện đó – nhưng tin mình đi, mình hầu như không có gì để nói về màn trình diễn của cậu cả. Những nhận xét khác chỉ đơn giản là đang bới lông tìm vết thôi. “
“Cảm ơn nhé.” Ohm trả lời một cách ngượng ngùng. Tuy cậu vẫn mãi luôn là người khen ngợi anh, nhưng vẫn thật khác biệt khi nghe những lời khen ngợi từ người sau từng ấy năm.
“Tuy nhiên thì mình rất muốn nghe nhận xét của cậu để chúng trở nên tốt hơn. Làm tư liệu tham khảo trong tương lai.”
Cuối cùng, những câu chuyện trao đổi của hai người cũng diễn ra theo chiều hướng của nó. Bầu không khí ngưng đọng lại đôi chút.
Hai ta đã chẳng kìm được nụ cười bâng khuâng trên đầu môi khi quay cuồng với bao chuyện xảy ra trong khoảng thời gian ta xa nhau, tận cho tới khi, em phá vỡ nó.
“Cậu có muốn làm vài ly rượu ở nhà mình không?”
Ohm thực sự không đọc được gì từ gương mặt của người vừa đặt ra đề nghị bất ngờ đó.
“Mình có chai rượu whisky ngon ở nhà. Tốt hơn thì vẫn nên nói chuyện ở chỗ riêng tư nhỉ.”
“Tất nhiên là được. Mình có mang theo xe. Cậu muốn tự về về hay để mình làm tài xế rước hai ta đến đấy?” Ohm hỏi một cách bình tĩnh, như thể không nóng lòng khi nghĩ đến việc tới nhà Nanon.
Tại sao mày lại nôn nóng hả Ohm?
Mày và Nanon đến nhà của nhau vô số lần trước đây rồi, nên nó đâu phải chuyện gì to tát cơ chứ!
Nhưng tại sao lòng tôi lại chắc rằng em không còn cảm thấy như vậy nữa,
Có lẽ tốt nhất tôi không nên ươm mầm hy vọng cho chính mình lần nữa.
“Mình đi taxi đến. Thật tuyệt nếu có ai đó sẵn lòng đưa mình về đấy.” Nanon khẽ liếc nhìn thời gian trên chiếc đồng hồ đeo tay.
“Có vẻ như vẫn còn thời gian cho món tráng miệng. Để mình hỏi thực đơn nhé?”
“Không cần.” Ohm trả lời gần như quá nhanh.
“Ý mình là, mình dùng đủ rồi. Chúng mình có thể đi luôn bây giờ được không.”
Ohm thề rằng nguyền rủa bản thân thêm nhiều hơn vì quá mức một cách trắng trợn khiến anh trông thấy cái nhướn mày từ em.
“Nhưng nếu cậu muốn dùng thêm thì cứ gọi đi, Nanon.”
Người trước mắt có vẻ cũng suy nghĩ về điều ấy, nhưng ngay sau đó lắc đầu trả lời
“Tự dưng mình cũng thấy no rồi. Để mình đi lấy hoá đơn đã nhé.”
Cuối cùng hai người cũng tới được bãi đậu xe để lên chiếc BMW của Ohm, sau một hồi giằng co về vấn đề ai chi trả cho bữa ăn hôm nay.
_________________
[Một lúc trước]
“Tối nay mình là người mời, Ohm.”
“Không, nhất quyết phải để anh đây trả tiền.”
“Mình không nhường cho cậu đâu.”
“Chỉ có cậu với tôi thôi, gây ấn tượng cho ai xem vậy trời.”
“Một là chấp nhận mình trả tiền hay hai cậu sẽ lại bị chặn nữa nào?”
” …Như thế là không công bằng, Non.”
“Nong Nanon ơi, em sẽ trả tiền cho anh ạ?”
“Vâng, đang thanh toán bằng thẻ đây.”
“Không được đâu Nong ơi, ai lại tiêu tiền cho một quý ông khác bao giờ ạ. “
___________________
Tiếng cười của Nanon chẳng che giấu sau khi thắt xong dây an toàn ở vị trí phó lái.
“Lại một chiếc BMW khác hả? Cá chắc đây là mẫu xe mới nhất rồi, quả nhiên sự thiên vị với thương hiệu này vẫn chưa giảm tẹo nào nhỉ?”
“Một chút cũng chưa từng. Mình vẫn chỉ là tên cuồng BMV mà thôi. Luôn luôn như vậy, sẽ luôn là vậy.” Giọng tự hào người kề bên chẳng giấu nổi, khi bấm dây an toàn, vỗ nhẹ vào vô lăng đầy trìu mến.
Đường lái xe trôi qua trong im lặng, để dành cho Nanon hát theo những bài hát trên radio – Giọng hát khiến trái tim Ohm quay cuồng. Đã là khoảng thời gian thật dài kể từ lần cuối được thưởng thức giọng hát thiên thần của người.
Lắng nghe thanh âm đó tựa như trở về mái nhà thân thương.
Sự im lặng vẫn kéo dài cả khi hai người chạm chân lên chiếc thảm trước nhà Nanon, âm thanh duy nhất là tiếng leng keng của chùm chìa khóa khi chủ nhân của chúng vặn vào ổ khoá, tiếp nối là tiếng cởi giày ở cửa và cuối cùng là tiếng thì thầm “Cứ tự nhiên như ở nhà nhé, ra ghế ngồi đợi chút.” Nanon rời đi vào bếp trong khi Ohm ngồi trên ghế sofa, ngắm nhìn căn hộ được bài trí đơn giản nhưng trang nhã.
Nanon nhanh chóng quay trở lại với chai rượu whisky và hai chiếc ly, thậm chí còn gặp đôi chút khó khăn khi rót cho cả hai trước khi ngồi xuống. Ohm khẽ cảm ơn trước khi nhận lấy ly mà em đưa.
Rồi bầu không lại im lặng, cả hai chỉ lặng lẽ uống cho tới khi người kề cạnh thấy đây là khoảnh khắc phù hợp để phá vỡ.
“Muốn nghe một bí mật không bạn?” Câu hỏi vu vơ đó bắt đầu tình cờ như thế khi Nanon bắt đầu khi lắc rượu bên trong chiếc ly của mình.
Tại sao tôi lại thấy tất cả đều quên thuộc như deja vu?
“Mình đã nói dối cậu, một lần.”
“Cái gì cơ?”
Ohm cảm thấy máu mình lạnh băng như một kẻ sắp đánh mất lý trí và tiếng đổ vỡ trong thâm tâm dù bất cứ điều gì, bất cứ thứ gì em đã giấu diếm. Dẫu vậy, anh vẫn chọn uống ngụm whisky rồi đặt chiếc ly xuống bàn, chờ đợi bất kỳ bất ngờ nào tới.
“Từ đã nào, mình thề mình không biết nói dối đâu. Thực tế thì đấy không được coi là nói dối.” Nanon tranh luận với chính mình.
Đừng bận tâm suy nghĩ ít đi và giải thích nhiều hơn, Nanon!
Liệu em có thấu sự chờ đợi này đang từ từ giết chết tôi hay chăng?
“Cậu có biết không, dù cũng không phải biết bắt đầu như thế nào. Nhưng dù sao thì …”
Gương mặt em trông vô cùng nghiêm túc như thể câu chuyện trọng đại của cả đời người, Ohm có thể trông thấy thật rõ ràng.
“Vài năm trước, khi mình nói rằng cuối cùng Pran đã trôi theo ánh nắng đẹp ngày ấy, thực ra mình không kể toàn bộ sự thật.”
“Vậy bây giờ cậu định nói cho mình nghe à?” Ohm xoay sở giữa nhịp tim đập thình thịch.
“Chuẩn bị ngay bây giờ đây. Nhưng trước tiên hứa là không được cười, hoặc xét nét gì đã. Đặc biệt là tạm dừng uống, vì tôi không muốn bị cậu phun thứ trong miệng vào người đâu.“
Nanon tiếp tục , và ồ – nụ cười táo bạo đó có nghĩa là cậu biết chính xác mình đang làm gì.
Nếu một người yêu cầu những thứ đó trước khi bắt đầu cuộc trò chuyện, thì sau đó có thể có nghĩa là…
“Thực sự xiềng xích Pran đã đứt, đó là sự thật. Nhưng có một điều đã không trôi theo.”
Lại là một giây phút tạm dừng – Thứ khiến đẩy cảm xúc Ohm như bùng nổ.
“Mình vẫn yêu cậu, mặc dù cậu ấy đã đi. Mình xin lỗi, Ohm.”
Tai của Ohm như ù đi sau khi nghe câu nói ấy.
Mình vẫn còn yêu,
còn yêu.
Mình vẫn yêu cậu cho dù Pran đã ra đi.
Mình xin lỗi.
“Tại sao em không nói cho tôi biết?”
Ohm thì thầm giận dữ, quay hẳn về hướng của Nanon, tiến gần hơn chút, còn bờ vai đã trở nên căng cứng.
Giá như tôi biết điều ấy.
Thì hai ta chẳng hoài phí quá nhiều thời gian.
“Tại sao không nói hả Non?”
“Bởi cậu không có suy nghĩ đó.” Một câu trả lời đầy bình tĩnh, không kiếm tìm được chút cảm xúc nào.
Lại là cái vẻ mặt kiên quyết đó.
Thứ càng khiến tôi muốn hét đến điên lên.
“Thôi nào, kể bừa vài mối tình bí mật hay những trò tán tỉnh của cậu cũng cả tá. Cậu còn chẳng hứng thú boylove series nữa. Quan trọng nhất, chúng ta là bạn, là anh em. Tôi sẽ không ngu ngốc để bước khỏi cái ranh giới ấy.”
“Em vẫn nên nói với tôi, Nanon.”
“Để làm cái thá gì? Van xin ít lòng thương hại ư?” Nanon đáp lại, ánh mắt chứa đựng đầy sự thách thức.
“Tôi không cần, cảm ơn. Cậu sẽ tỏ vẻ đối xử với tôi y như thế, nhưng sâu bên trong, ở đâu đó cậu vẫn thương hại tôi chứ gì.” Nanon vội lấy ly rượu trên tay, khẽ uống chúng, chẳng hề lo lắng, bối rối và thậm chí bàn tay không chút run rẩy nào.
Hóa ra đây là cách em trêu đùa với tâm trí tôi?
“Nanon, đặt ly xuống.” Đó là lời nói trầm nhất Ohm điều chỉnh được vào giây phút này, một chân quỳ gối trên sopha và tiến tới gần người trước mắt. Có thể thấy rõ sự căng thẳng và đề phòng của em khi thấy từng hành động bất ngờ đó.
“Nghiêm túc đấy. Bỏ nó xuống.”
Sau vài giây bản thân nhìn chằm chằm vào chiếc ly trên tay, cuối cùng Nanon cũng chịu tuân theo, cẩn thận đặt ly rượu trên bàn, khi nhận ra sự đáng sợ như thế nào từ anh.
Sau hoàn thành yêu cầu đó, Ohm không lãng phí thời gian nữa, vội vã lao về phía trước, đặt một nụ hôn lên người kia.
Chẳng khó để nghe ra âm thanh phản đối, bởi Nanon bị mất cảnh giác trước hành động này. Ohm đặt nhẹ tay lên sau gáy người kia rồi xoa nhẹ, tựa như van nài dỗ dành cậu, trong khi di chuyển miệng cẩn thận. Phải mất một chút thì chàng trai bên dưới mới chịu đáp lại – bắt đầu đưa đẩy nụ hôn, khẽ chỉnh gương mặt hai người đối diện với nhau, thậm chí cậu còn mạnh dạn đặt tay lên eo Ohm.
Sự thay đổi nhanh chóng, khiến chẳng ngăn được tiếng rên rỉ nơi đầu môi. Rồi Nanon điều chỉnh cho hai chân duỗi thẳng trên ghế sofa, khiến anh mù quáng điều chỉnh chuyển động cho đến khi bản thân xích lại gần người – mà tâm trí đang kêu gào là người yêu của anh, chả mấy hai đầu gối anh đã ở hai bên đùi của Nanon.
Ohm hôn như người bị bỏ đói lâu ngày, không chịu chờ đợi để liếm môi dưới của cậu và người kia như đưa ra lời mời dụ hoặc bằng cái hé môi để nụ hôn trở nên sâu hơn. Ohm nhận lời ngay lập tức và thăm dò miệng của cậu, rên rỉ khi lưỡi hai người gặp nhau và quấn lấy nhau, hông bất giác đè xuống đáy quần của Nanon.
Điều đó khiến Nanon lùi lại, nhưng chỉ khi bàn tay đang đặt trên hông siết lại, Ohm mới chịu dừng lại, dẫu chẳng có tiếng phản đối nào từ người.
“Đáng tiếc nhỉ, có ai mong nụ hôn thương hại bao giờ.” Nanon lấy hơi vào khoảng không gian ít ỏi giữa cả hai, còn anh chỉ biết lắc đầu từ chối.
“Em sai rồi, không có chút đáng tiếc nào ở đây cả.” Ohm khàn giọng phản đối, tiếp tục đè xuống, giờ cậu bé của anh càng căng cứng biết bao khi thấy người dưới thân, mặt mũi đỏ bừng vì thiếu dưỡng khí sau nụ hôn lúc nãy.
“Hãy nói cho tôi, nếu em thấy điều này là đáng tiếc.”
“Tôi không sẵn lòng làm món đồ chơi phát tiết cho cậu đâu, Ohm.”
Không! Không.
Em đang hiểu lầm mất rồi, Nanon.
“Không phải tôi yêu cậu thì cậu được phép làm gì thì làm.”
“Nanon, tôi là bi, tôi đã làm điều đó với chàng trai khác trước đây.” Ohm tiết lộ, thấy rõ như van xin. Không lâu sau khi hai người cắt đứt với nhau, Ohm thử, rồi phát hiện bản thân thích thú với sự thô cứng của những người đàn ông chẳng kém gì những đường cong mềm mại, tròn trịa của người phụ nữ. Đó là một nhận thức hoàn toàn thay đổi cuộc sống của anh.
“Tôi thề rằng bản thân chưa bao giờ coi em là món đồ chơi cả, Nanon.”
Bầu không khí chìm vào tĩnh lặng.
“Thế thì tại sao?” Sau vài giây choáng váng, Nanon mới có thể cất được thanh âm run rẩy ấy. Rồi nhanh chóng, tiếng chửi thề buột khỏi miệng khi cậu trông thấy những giọt nước mắt rơi xuống trên gò má người cậu thương.
“Cậu bị cái quái gì vậy hả Ohm?”
“Tôi đã quá ngu ngốc. Như tên ngốc, lãng phí quá nhiều thời gian.” Câu trả lời quyết liệt, dẫu chẳng phải lời giải thích, nhưng vào khoảnh khắc ấy, tâm trí Ohm như một mớ hỗn độn. Nanon mở miệng định nói điều gì đó, nhưng người nọ vẫn tiếp tục.
“Non, nói cho tôi biết. Tại sao em cứ nhắc đi nhắc lại hai chữ đã từng, vậy tình cảm dành cho tôi cũng kết thúc rồi ư?”
Chàng trai kia cứng đờ, không thể trả lời chúng vì bị đánh úp trước câu hỏi hóc búa. Cuối cùng, dồn tất cả trí thông minh trở lại, cậu liền tặng cho Ohm ánh mắt cứng rắn.
“Liên quan gì đến cậu? Nó nào có quan trọng cơ chứ?”
“Tất cả mọi thứ!” Ohm nửa như hét lên, khiến vai Nanon run lên. Anh ngay lập tức cảm thấy có lỗi khi thấy bản thân đã doạ cậu như thế nào.
“Em có biết bản thân phá hủy tôi thế nào khi em rời đi không? Em có biết tôi phải xoay sở như thế nào suốt những năm tháng đó không? Dù thành công trong chính ước mơ nhưng em biết tôi thấy thế nào không, Nanon? Vẫn chẳng có thứ gì làm tôi thỏa mãn được cả.”
“Rốt cuộc cậu muốn nói cái gì?” Nanon hỏi, nhưng thực tế giống như lời van nài, những giọt nước mắt đang chảy trên gò má đã minh chứng cho chúng.
“Còn nhớ những gì tôi nói với em trong căn hộ của Chimon gần mười năm trước không?” Ohm thì thầm, và không khí giữa cả hai tràn ngập sự mong đợi đến nỗi anh gần như thấy khó thở.
“Tôi nói tôi cũng yêu em. Rất rất nhiều.” Anh dùng hai tay ôm lấy má cậu, cố gắng truyền tải tất cả những cảm xúc dồn nén và không nói nên lời của mình suốt bao năm qua.
“Còn em lại phủ nhận chúng.”
Rồi Ohm đặt lên một nụ hôn khác – đầy dịu dàng và thanh thuần, không có sự ràng buộc của lưỡi và nóng bỏng trước đó. Để cho người anh yêu biết rằng, ý nghĩa của điều ấy tựa như lời anh từng nói.
Sau giây phút ngỡ như mãi mãi ấy, cả hai tách ra và trái tim Ohm tưởng đã tan vỡ khi trông thấy khung cảnh nỗi niềm bối rối, hy vọng và sợ hãi tràn ngập trong mắt Nanon.
“Trong trường hợp vẫn chưa đủ rõ ràng, thì tôi yêu em, Nanon.” Ohm lặp lại nhẹ nhàng, vì bản thân cá rằng cái nhìn của em sẽ chẳng rời xa, và điều đó khuyến khích anh tiếp tục.
“Và tôi không có ý theo cách thân thiện như tình anh em thân thiết gì cả, hay vì do Pat thôi thúc bắt yêu Pran.” Ohm áp trán cả hai vào nhau và nhắm mắt lại.
“Tôi yêu em như thể, nếu sợi tơ hồng tồn tại, thì tôi sẽ buộc chặt mình với em và phần đời còn lại tôi chỉ nguyện ước được bên em mà thôi.”
“Vậy thì chúng ta hãy làm tình với nhau tối nay.” Nanon thì thầm sau một vài nhịp, khiến Ohm tự hỏi làm thế nào mà bản thân không phát nổ thành triệu mảnh sáng rực rỡ vì hạnh phúc vỡ oà.
“Hãy biến mình thành của cậu.”
Thời gian dường như trôi như dòng chảy chậm khi hai người tiến đến phòng ngủ của Nanon, mặc dù không suôn sẻ, vì cách Ohm gần như không thể rời tay và môi khỏi người anh yêu – sắp thực sự trở thành của mình, và cách từng chiếc cúc áo của cả hai rơi xuống trên đường đi. Cuối cùng khi cả hai tới giường, Nanon đè anh xuống nệm, khiến anh phải kinh ngạc thốt lên vì sự mạnh mẽ hơn bao lần trong những năm tháng xa nhau khiến anh chẳng thể nào tin nổi.
.
.
( Mình xin lược bỏ đoạn H vì ngôn từ mình vẫn còn nghèo nàn để miêu tả, các bạn có thể đọc tóm tắt tại bình luận bên wattpad nha (°▽°))
.
.
Lần đầu tiên sau nhiều năm, trái tim trống rỗng của Ohm được đổ đầy trong niềm hạnh phúc ngập tràn, khi anh và người anh yêu ngủ quên trong vòng tay của nhau.
Sáng hôm sau, cảnh tượng đầu tiên khi Ohm thức giấc trông thấy là khung cảnh Nanon quần áo chỉnh tề, rón rén đi ra khỏi phòng ngủ của mình.
“Em đi đâu?”
Giọng Ohm có chút ngái ngủ do mới thức dậy, đôi mắt mới chỉ kịp mở hờ, hỏi ngay trước khi tay Nanon chạm tới nắm cửa. Dẫu không biết bây giờ là mấy giờ nhưng anh đoán mới chỉ khoảng 6 giờ sáng – giờ giấc sinh học mà anh vẫn tuân theo mỗi ngày.
“Định làm chút bữa sáng thôi.”
Nanon từ từ quay lại nhìn, khẽ lẩm bẩm trả lời như vậy, khiến Ohm mau chóng nhướn mày hoài nghi.
“Ồ, nhưng trông em có vẻ như sắp ra ngoài.”
“Mình luôn ăn mặc như thế này ở nhà, Ohm.”
“Em sẽ không.”
“Nhưng không sao cả, được rồi, có thể California đã giúp em thay đổi styles. Nhưng có một thứ vẫn vậy.” Ohm đứng dậy, nhìn chằm chằm vào người đang đứng trước cửa. “Em đang chạy trốn khỏi tôi, phải không?”
“Tất nhiên là không. Tại sao mình phải bỏ chạy cơ chứ?”
“Bởi vì em đang nghi ngờ tình cảm của tôi.”
Nhìn người kia gần như đóng băng tại chỗ trong vài giây sau câu nói đó, Ohm biết rằng mình đã tóm đúng suy nghĩ của cậu.
“Được thôi, mình định đi chạy bộ thư giãn đầu óc chút. Đến chuyện đó mà mình cũng không được làm à?”
Chẳng mấy mà cái cau mày của Ohm đã tan vào hư vô.
“Tôi rất vui vì hai chúng ta đến nhà của em đấy, Nanon. Ít nhất có thể chắc rằng em sẽ trở lại vào một lúc nào đó.” Nụ cười trên môi Ohm không thể che giấu, nụ cười vô cùng rộng mở, mà theo nhiều người đánh giá nó khiến anh trông giống như một chú cún khổng lồ, quá đáng yêu không ai cưỡng lại được.
“Rồi khi em quay về, chúng ta sẽ nói chuyện nhiều hơn phải không?”
Nanon nhanh chóng quay đi, anh sẵn sàng cá bằng khoản tiền lương mới nhận rằng em đang che đi sự ửng hồng nơi gò má.
“Ừ. Tí nữa.”
Trong khi chờ đợi người kia quay về, Ohm lo việc dọn dẹp ly rượu bị bỏ rơi trên bàn đêm qua và nấu bữa sáng. Khi Nanon trở lại, thấy rõ mặt em đã hơi đỏ, đổ mồ hôi vì chạy bộ, Ohm chỉ mỉm cười ngọt ngào, chăm chỉ xếp thịt lợn chiên giòn với bông cải xanh và cơm rang lên đĩa, thậm chí còn rót một tách cà phê đang nghi ngút khói để thưởng thức.
“Tôi hy vọng em không phiền vì có người đi rình mò trong bếp của mình.” Ohm thỏ thẻ và cái cách Nanon cố gắng nhịn nụ cười của bản thân đầy vô ích khiến trái tim anh đập rộn ràng vì thích quá đỗi.
Sau khi dùng xong bữa sáng, cuối cùng hai người mới có được cuộc nói chuyện nghiêm túc lâu như vậy. Như chuyện Nanon thừa nhận cách đây nhiều năm bản thân đã nhận ra bản thân thực sự yêu Ohm, nhưng lại cố bấu víu đổ lỗi cho Pran để khiến mọi chuyện không chệch khỏi đường ray. Còn Ohm thì xin lỗi vì hành động thiếu chín chắn sau vài tháng đầu tiên lúc Nanon đi du học và chuyện không nhận ra tình cảm sớm hơn. Cuối cùng, sau khi làm rõ cảm xúc của nhau, chắc chắn rằng hai người đã cùng trên một trang giấy, cả hai mới nhắc tới lịch sử tình trường trong thời gian xa nhau.
“Tôi biết mà, quá to và rõ ràng để không thấy được đấy.” Ohm càu nhàu, sau khi Nanon thừa nhận rằng bản thân và chàng đạo diễn quen biết lúc đi du học kia thực sự đã từng hẹn hò.
“Anh ấy muốn mối quan hệ này lâu dài, nhưng mình thì không. Bởi mình không muốn sống ở Mỹ, còn anh ấy chuyển đến đây cũng không phải là lựa chọn tốt. Cuối cùng, cách tốt nhất là đưa mối quan hệ này về bình thường.” Giọng Nanon có chút buồn bã khi nhắc tới chuyện này.
“Và hai người chia tay là do định mệnh muốn em đến với anh đấy.” Ohm nói trêu đùa, chỉ nhận được cái đảo mắt từ Nanon, nhưng nào có giấu được chiếc má lúm đồng tiền và nụ cười kia cơ chứ.
“Nghiêm túc mà nói thì nó diễn ra bao lâu? Một tuần? Một vài tuần kể trước khi em về? Mà cũng có quan trọng đâu, nhìn bọn mình bây giờ là được.”
“Đồ ngốc.” Bị cậu buộc tội như vậy, Ohm vẫn nhiệt tình gật đầu.
“Đối với em, chỉ mình em, tôi mới như vậy thôi.”
“Thế giờ chúng ta đang ở chỗ nào?” Nanon hỏi nhỏ. Ohm ghét rằng bản thân vẫn nghe thấy sự bất an trong giọng nói của người anh yêu.
Tôi phải làm gì để xóa bỏ sự sợ hãi trong em đây, Nanon?
“Ừ… thì … đã xong mọi chuyện rồi. Tiếp theo chúng mình phải làm gì bây giờ?”
“Xin bé thành người yêu của anh nhé, Nanon.” Câu trả lời chỉ trong tích tắc.
“Không có câu trả lời chính xác nào hơn đâu. Anh thề đấy.”
“Thực sự chỉ dễ dàng như vậy thôi à?” Giọng Nanon khẽ thì thầm, không có chút nào chắc chắn, khiến anh vội đáp lại, trong khi tay đã nắm chặt lấy bàn tay đang run rẩy kia.
“Anh nghiêm túc, Nanon. Đừng làm mọi chuyện phức tạp được không nào? Em độc thân, tôi cũng độc thân. Hôn nhân đồng giới đã được hợp pháp và mọi người cũng cởi mở hơn rồi. Tôi 31 còn em 30. Chắc chắn không ai có quyền nổi điên khi phát hiện tôi đang hẹn hò với một đạo diễn nổi tiếng, người tình cờ là bạn thân và vừa là partner trước đây của tôi, phải không? “ Để thêm chắc chắn Nanon sẽ không tìm thấy bất kỳ sơ hở nào trong lập luận ấy, anh nhanh chóng tiếp lời.
“Phải không? Nào, nói có đi mà, nhá nhá.”
“Dù sao cũng phải cho mình thời gian đã.” Nanon trả lời đầy bướng bỉnh.
“Còn có cái gì để suy nghĩ cơ chứ?”
“Mình không muốn tiến vào một mối quan hệ trong phút chốc, Ohm. Hoặc cậu cho tôi thời gian hoặc chúng ta sẽ chẳng là gì hết.”
“Được ạ, được ạ. Em đã nói không thì cuối cùng tôi cũng phải bó tay chịu thua thôi.” Ohm càu nhàu dù đã thất bại chuyện này.
“Đạo diễn Nanon! Thật vui khi bạn trở lại. Từ khi trở lại Bangkok đến nay bạn thế nào rồi?”
Nanon cuối cùng cũng chịu tổ chức buổi họp báo đầu tiên sau một tháng khi về nước. Cậu ngay lập tức trở thành con cưng của báo giới, mọi người đều kinh ngạc về sự thật cậu chọn trở lại Thái Lan, khi đáng ra có thể ở lại California, tập trung tiến vào thị trường Hollywood.
“Tưởng như chưa bao giờ rời xa vậy.” Nanon trả lời người phỏng vấn một cách ấm áp, kèm nụ cười có má lúm đồng tiền đặc trưng rạng rỡ đến chói mắt và có lẽ còn thêm phần quyến rũ chết người đối với những đang ngắm nhìn. Đặc biệt còn có sức sát thương x1000 lần với ai đó đang lén xem cậu người thương trên điện thoại của mình.
“Tất nhiên vẫn phải điều chỉnh một chút, nhưng cũng không tính là quá khó khăn. Bởi quan trọng nhất vẫn là đã trở về nhà.”
“Chúng tôi nghĩ rằng bạn có nhiều kế hoạch phải làm lắm đúng không, Nanon?”
“Vâng, đúng vậy.” Một nụ cười bí mật kéo khóe miệng cậu lên, khiến người nào đó cũng chẳng kìm lòng mà cười theo.
“Rất nhiều việc.”
“Chúng tôi thấy trên kênh YouTube của cậu, cậu có nhiều thành tựu về việc đạo diễn nhiều bộ phim ngắn và web series ở Hoa Kỳ. Vậy điều gì khiến bạn quyết định quay trở lại Thái?”
“Bởi tôi thấy rằng việc chảy máu chất xám cho đất nước là không hợp lý. Tôi đang lên kế hoạch hợp tác với các nhà sản xuất ở Thái để sản xuất các tác phẩm mới. Bởi có những câu chuyện mà từng bị ngó lơ giờ đã trở thành xu hướng và tâm điểm.”
“Nghe thật hấp dẫn làm sao! Vậy bạn có thể chia sẻ thêm chút với chúng tôi về các tác phẩm trong tương lai được không?”
“Tất nhiên rồi, nhưng chỉ một chút thôi nhé, tôi không muốn phá hỏng sự bất ngờ. Tôi có thể chắc chắn rằng bộ phim sắp tới là một phần vấn đề hiện nay của cuộc sống và xã hội.” Nanon trả lời đầy bí ẩn với nụ cười không kém phần cuốn hút.
“Đó sẽ là câu chuyện kể về hai diễn viên từng làm việc cùng nhau, rồi hai người chia tay, cuối cùng vượt qua chông gai và bên nhau lần nữa trong tương lai, trong quá trình trưởng thành đó thì thế giới xung quanh họ đã phát triển. Tôi hy vọng mọi người sẽ yêu thích và trông đợi vào bộ phim.”
“Nghe là có vẻ thú vị với tôi rồi. Vậy bạn có thể chia sẻ nội dung này có tình cờ được lấy cảm hứng từ các sự kiện trong đời thực hay không?”
“Tôi không thể nói gì hơn vào thời điểm này.”
Lại nụ cười bí mật chết tiệt đó nữa. Ohm không thể ngăn tiếng cười nhộn nhạo trong lòng – Ồ, chắc là do đặc ân bí mật mà người đang tổ chức họp báo kia dành riêng cho người của cậu ấy đấy.
“Nhưng làm ơn, hãy chờ đợi nó nhé.”
________________
“Chúng tôi nghe nói rằng bạn và đạo diễn Nanon đã gặp nhau vài lần. Chúng tôi có thể mong đợi bất kỳ sự tham gia vào quá trình sản xuất sắp tới nào không?”
“Ừ thì tôi chắc chắn sẽ có liên quan đến nó đó.”
Ohm chia sẻ khi tham dự một lễ trao giải khác vào ngày hôm nay và cánh báo chí tất nhiên sẽ không bỏ lỡ cơ hội để xâu xé miếng mồi ngon lành trước mắt.
“Cảnh báo spoil nhé, tôi sẽ không tham gia đóng phim của cậu ấy. Nhưng bộ phim sắp tới này là thứ mà bọn tôi sẽ ở sau hậu trường và là tác phẩm mà cả hai chúng tôi đặt nhiều tấm lòng.” Anh tặng thêm cái nháy mắt.
“Hay tôi đi làm đạo diễn được không nhỉ? Biết đâu tương lai mọi người sẽ thấy đấy.”
“Ôi, vậy là bạn sẽ đồng đạo diễn với cậu Nanon đúng không?”
“Đại loại thế, nhưng cũng không hẳn đâu.” Ohm trả lời đầy lảng tránh.
“Bây giờ, tôi không được phép nói gì hơn thế, nên xin kết thúc buổi phỏng vấn bằng yêu cầu tất cả mọi người hãy theo dõi và ủng hộ bộ phim sắp tới của Nanon nhé. Đảm bảo rất tuyệt vời đấy.”
__________________
Khi bộ phim cuối cùng được phát hành vài tháng sau đó, Ohm không ngạc nhiên cho lắm khi giới truyền thông đổ dồn về cả anh và Nanon để thỏa mãn sự tò mò cháy bỏng của họ.
“Anh Ohm, bạn từng đề cập trong một cuộc phỏng vấn trước rằng bạn sẽ tham gia vào bộ phim mới nhất của đạo diễn Nanon và hai người rất trân trọng tác phẩm này. Bây giờ, chúng tôi nhận thấy rằng có một số yếu tố trong cốt truyện có vẻ rất phù hợp với câu chuyện của bạn và Nanon. Có phải bộ phim dựa trên hai người không?”
“Tôi không thể xác nhận cũng không phủ nhận tuyên bố này.”
Ohm trả lời một cách táo bạo. Anh phần nào đoán được những chiếc theories trên mạng xã hội chắc chắn sẽ theo sau khi bộ phim khởi chiếu – bởi ngoài kia vẫn biết bao cặp mắt tò mò sau ngần ấy thời gian.
“Vậy bạn có suy nghĩ về nó? Bạn thích bộ phim chứ?
“Ồ, chắc chắn rồi. Tôi yêu cái cách nó chạm vào những thực tế khắc nghiệt đằng sau máy quay và bình luận tiêu cực trên mạng xã hội. Rất kích thích cho người xem phải suy ngẫm.” Câu trả lời này làm người phỏng vấn có chút bối rối.
“Bạn và anh Nanon hẳn đã rất tự hào về nó đúng không?”
“Bọn tôi thực sự thấy vậy. Chúng tôi rất vui khi thấy những nỗ lực đang đơm hoa kết trái.”
“Chúng tôi có thể mong đợi sự tham gia của bạn trong các tác phẩm tương lai của cậu ấy không?”
“Chắc chắn một trăm phần trăm.” Ohm trả lời ngay lập tức với cái nháy mắt.
“Tôi rất hào hứng với những dự án tiếp theo của chúng tôi. Mọi người, hãy tiếp tục ủng hộ Nanon với những nỗ lực trong tương lai mà em ấy sẽ đem tới nhé.”
_________
“Đồ tồi này, lòng anh đây giờ đau như cắt vì ngươi không hé răng tí nào tới tận bây giờ đấy.”
Chimon càu nhàu trong bữa ăn của bộ tam, để ăn mừng thành công của bộ phim. Và dĩ nhiên ông bạn thân có lý do chính đáng để cáu kỉnh và bực bội. Cả hai yêu quý Chimon tha thiết lắm chứ, có trách thì trách do cái sự bình yên đến lạ của việc hẹn hò bí mật với không lời ra tiếng vào (đặc biệt tiết kiệm sự tò mò của báo chí, dẫu rằng hai người chưa từng coi nó là mối lo ngại) khá là gây nghiện mà thôi. Hai người chỉ thực sự quyết định làm rõ mối quan hệ với những người thân thiết khi những theories trên mạng xã hội như cơn mưa axit không ngừng rơi xuống bủa vây.
“Sao mà hai người giữ được tình cảm trong nhiều năm như thế cơ chứ hả? Đúng là hai tên ngốc mà.”
“Thế mà bọn mình làm được đó.” Ohm than thở, còn Nanon chỉ khịt mũi nhận tội “Đúng, bọn tôi là lũ ngốc nhất chưa từng có, Mon.”
“Tuy suốt ngày tự hào về sự thông minh này, nhưng tôi thực sự cùng cậu ấy quá ngốc trong chuyện này rồi.” Nanon thừa nhận.
“Mình tin sự ngốc nghếch này là do mình bị lạc lối mà thôi, mà thậm chí còn không dám thử một lần nữa. Mình từng giả định rằng Ohm sẽ chịu bắt đầu trước, nếu anh ấy để ý chúng, nhưng thực chất thì anh ấy không làm thế .”
“Anh lúc nào cũng ước anh đã làm thế đấy, tin anh đi em yêu. Do tại mãi sau này mới nhận ra đó chứ.”
“Lũ ngốc này!” Chimon lại kêu. Cặp đôi phải bật cười trước sự thất vọng của bạn mình.
“Anh đây ghét cả hai người, đặc biệt là tất cả những năm tháng mà hai người đã lãng phí đấy.”
“Nhưng cậu biết không? Mình chẳng hối hận tí nào đâu nhé.” Nanon nói, với đôi mắt lấp lánh.
“Nghĩ thử xem, nếu bọn tôi đến với nhau sau Bad Buddy, mọi chuyện có lẽ đã hỏng bét rồi, bởi lúc ấy vẫn còn quá trẻ và chưa đủ trưởng thành. Thêm vào đó, khi Pran vẫn chưa thoát ra, thì có ở bên nhau mình cũng sẽ vẫn thấy lấn cấn thôi.”
“Ôi trời ạ, đúng thật nhỉ. Thử nghĩ nếu hai ta quen nhau ở thời trung học xem, anh sẽ không chịu buông mà bám víu cản đường em mất thôi.” Ohm há hốc miệng khi nhận ra chân lý mới được khai sáng.
“Nhưng thành thật mà nói, em sẽ làm theo tất cả những gì anh muốn, và đánh đổi là ước mơ của em.” faen của Ohm hóm hỉnh chia sẻ.
“Không có gì đảm bảo rằng lúc trẻ, hai ta sẽ đưa ra quyết định tốt nhất.”
Ohm nắm lấy tay người anh yêu và siết chặt chúng với nhau. “Có nghĩa là mọi thứ xảy ra vào đúng thời điểm của nó. Trời đất, anh nổi da gà rồi đây này em ơi.”
“Shit, làm ơn nhớ dùm còn cậu bạn đáng yêu Chimon ở đây với. Không tôn trọng thành viên của hội những người độc thân gì cả!” Chimon rên rỉ, mà cặp đôi kia chỉ đáp lại bằng nhiều tiếng cười hơn.
__________
Không lâu sau, Ohm và Nanon bị giới truyền thông “bóc trần”. Nhưng điều đó cũng không quan trọng lắm, vì dù sao thì hai người cũng không nhất thiết phải giấu.
“Cậu Nanon, có tin đồn rằng bạn và nam diễn viên từng đoạt giải thưởng Ohm Pawat đang hẹn hò. Điều này có đúng không?”
“Đúng như vậy.”
Nanon hờ hững xác nhận. Một sự im lặng bao trùm toàn căn phòng trước lời tiết lộ bất ngờ.
“Và trước khi mọi người hỏi bất cứ điều gì khác, thì đó là tất cả những gì tôi sẽ chia sẻ. Còn chuyện này xảy ra như thế nào và tất cả các chi tiết khác đều nằm ngoài giới hạn để tiết lộ nhé.” Cậu tặng kèm cái nháy mắt để làm dịu lời tuyên bố sốc óc.
“Tôi chắc chắn rằng tất cả sẽ hiểu cho tôi đúng chứ.”
Trái lại sự bình tĩnh ấy, thì anh bạn trai của ai đó – người đang xem cuộc phỏng vấn trên điện thoại phải che miệng để không kêu lên ầm ĩ, nhưng vẫn chẳng che giấu được để bị tặng ánh nhìn tóe lửa từ anh quản lý.
“Chàng ơi là chàng, tôi biết cậu đang yêu nhưng đừng có lúc nào cũng dán mắt vào người thương nữa đi ạ. Được nghỉ có 10 phút mà tí phân tâm trên phim trường thì cậu chết với anh.”
“Yes sir.” Tiếng lầm bầm của ai đó đang miễn cưỡng cất điện thoại đi.
“Nhưng anh có nghe thấy không? Nanon thực sự mất trí rồi. Ôi, nhưng em nguyện chết trong cái điên đó mất thôiii.”
“Nếu anh mày mà nghe được tin shipper OhmNanon nào bị đau tim mà chết, thì chẳng đời nào anh lại để công ty trả tiền mai táng đâu đấy. Chú mày tự đi mà lo.”
Ohm ngớ ra ở đó. “Ôi sao bi kịch hóa quá vậy anh ơi. Anh cũng nên đi đóng phim đi thooiii.”
“Anh mày nói thật đấy, Pawat.”
______________
Khi Ohm trở về mái ấm của hai người (cả hai quyết định về chung nhà sau một tháng chính thức thành đôi) vào đêm ấy, anh nhanh chóng kéo cậu đạo diễn, người yêu của anh vào cái ôm thật chặt, dù người kia chỉ khịt mũi cho qua chuyện.
Cậu ấy chưa đáp lại cái ôm, nhưng Ohm biết rằng cuối cùng em sẽ vẫn chịu nhượng bộ. Bởi người anh thương đã chẳng còn cố giấu vẻ ngoài cool ngầu, ra vẻ chẳng quan tâm đến ai với người cậu ấy yêu nữa.
“Anh xem nó rồi đúng không hả?”
“Người yêu của ai mà dũng cảm thế này.” Ohm chẳng giấu được vẻ cưng chiều.
“Cầu cho ai đó xúc cánh báo chí nhấc chân được khỏi cái sàn đấy. 10 trên 10 điểm vì yếu tố gây sốc. Anh thích nó chết mất.”
“Họ sẽ sớm tiếp tục đào bới thôi. Ít nhất bọn mình cũng có thể sống yên tĩnh mà không bị những tay săn ảnh đeo bám nữa.”
“Anh yêu em”
“Rất rất nhiều. Sợi tơ hồng đã trói chặt trái tim anh vào em mất rồi.” Ohm khẽ thổ lộ trong vòng tay tình yêu của cuộc đời mình.
Một vài giây và sau đó lời tỏ tình ấy được đáp lại thì thầm “Em cũng vậy, Ohm.” Cũng đủ khiến anh bay bổng vì hạnh phúc, bởi chúng được nói bởi một người tuyệt vời nhất trên thế gian, người mà anh gọi là bạn thân, bạn đời và là tri kỷ của mình.
“Bây giờ thì đi tắm để bọn mình còn nhanh chóng ăn tối nào, cún ngốc.”
Thật may mắn khi ta yêu người bạn thân nhất của mình
Thật may mắn khi được đến nơi mà hai ta đã từng đến
Thật may mắn khi lại được trở về nhà
Thật may mắn khi chúng ta luôn yêu nhau theo nhiều cách
Thật may mắn vì chúng ta lại được sống ở những nơi chúng ta từng bên nhau
Thật may mắn khi chúng ta được trở về nhà vào một ngày không xa…
Jason Mraz, Lucky
[END]